Nhưng mà, sau khi tôi kêu xong lại không có người đáp lại, hai người Long lão đại cùng A Nam giống như bốc hơi trong không khí, mất đi bóng dáng. Chỉ có tám Sát thủ Kim Đao bên cạnh ngốc ngốc sững sờ ở nơi đó nhìn tôi, lúc này tôi mới ý thức được, thuật ẩn thân của tôi không biết đã mất đi hiệu lực từ khi nào.

Chung quanh một mảnh an tĩnh, bên cạnh còn có tay súng nằm đầy đất, một đám đều mất đi ý thức.

Lam Ninh bạch y phiêu phiêu, dừng ở bên cạnh tôi, cái con quỷ ngốc kia lại lao ra thật xa, chạy trở về, tru lên rồi chạy về phía tám người này, nhưng tám người này cũng không không thể so sánh với mấy tay súng kia được, lập tức tụ lại ở bên nhau, co rút lại thành trận hình phòng ngự, trên tay mỗi người đều lóe lên kim quang, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Tôi vội nói Lam Ninh ngăn cản con quỷ ngốc, những người này không phải dễ khi dễ như vậy, con quỷ ngốc tuy rằng có chút bản lĩnh, nhưng không có khả năng làm đối thủ của những người này.

- Các người muốn tôi tự động thủ sao, hay là để tự mình làm?

Tôi bất động thanh sắc hỏi, những người này liếc nhìn nhau, một người dùng giọng khàn khàn mà nói.

- Chúng tôi có tám người, cậu chỉ có một người, nếu chúng tôi muốn lao ra ngoài, cậu không có khả năng ngăn cản được chúng tôi.

Tôi ha ha cười nói.

- Vui đùa cái gì vậy, chủ của các người cũng không ngăn được tôi, chỉ bằng mấy người các người? Nói đi, các người muốn từng người chết, hay là cùng chết, hoặc là, trả lời mấy vấn đề của tôi?

Người nọ hừ lạnh nói.

- Muốn để chúng tôi khuất phục, cậu đúng là si tâm vọng tưởng, có bản lĩnh liền tới đây.

Tuy tên này ăn nói mạnh miệng, nhưng trong giọng nói cũng đã mang theo một tia run rẩy, một kích biến thái vừa rồi của tôi, hiển nhiên đã bao phủ một tầng u ám trong lòng mấy người này, bọn họ hẳn là đều rất rõ ràng, nếu tôi lại lần nữa đánh ra cái loại công kích biến thái như vừa rồi, bọn họ mỗi một cái có thể sống được, cho dù là bất tử, hơn phân nửa cũng sẽ tàn phế.

Nhưng nói thành thật, bây giờ tôi cảm giác cơ thể mình cũng thật không khỏe, một kích vừa rồi kia, tựa hồ đã tiêu hao quá mức lực lượng trong cơ thể, nếu lại để cho tôi một lần chồng lên thương tổn như thế nữa, chỉ sợ nhiều nhất cũng là có thể đánh ra hai tầng.

- Cũng được, tôi cũng không nghĩ làm khó dễ các người, tôi hỏi các người, có phải Long lão đại bắt cóc bạn của tôi hay không, Thiệu Bồi Nhất, còn có Nam Cung Phi Yến, bọn họ ở đâu? Nếu các cậu trả lời tôi, tôi đây liền tha cho các cậu đi.

Tôi nói xong thì làm bộ giơ lên tay phải, huyết thứ bên trên Huyết Ngọc Ban Chỉ có hồng quang lập loè, sắc mặt tám người đồng thời biến đổi, nhưng không ai dám lên tiếng nói gì, tôi xụ mặt, gắt gao nhìn chằm chằm mấy người đó, mấy người này càng thêm hoảng loạn, tuy rằng mỗi người tùy thời đều có thể bổ ra Kim Đao tiến hành công kích, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một chút huyết thứ hồng mang nho nhỏ này của tôi, lại làm tám người này kinh sợ không thôi, bọn họ tuy rằng mỗi người không nói lời nào, nhưng có một người ở giữa họ, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất thố, không ngừng chuyển động tròng mắt, cứ nhìn về phía sau lưng tôi. Trong lòng lòng tôi khẽ động, nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt người này, lại đúng là chỗ của đoàn sương đen kia, tôi không khỏi buồn bực, chẳng lẽ mấy người Nam Cung Phi Yến thật sự bị vây ở nơi đó?

Lam Ninh ở bên xoa eo, hừ một tiếng thật mạnh nói.

- Các người không thể không biết tốt xấu như thế, công tử nhà tôi đã thủ hạ lưu tình với các người lắm rồi, các người có chuyện thì cứ nói với cậu ấy, còn xem như tốt, nếu tôi thỉnh ra vị thần quân đại nhân nhà chúng tôi thì mấy người các người cứ ngồi đó mà mơ sẽ giữ mạng được đi.

Tôi lại lần nữa liếc nhìn mấy người này một vòng, những người này tuy rằng mỗi người đều có vẻ kinh hãi sợ hãi, nhưng không có một ai cung khai, tôi đang muốn mở miệng nói chuyện, một người trong đó bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, thân hình bắn lên, cánh tay dương ra, một đạo thất luyện kim quang lập tức bổ tới chỗ tôi, thế nhưng là trực tiếp đánh lén.

Gia hỏa này thật là to gan, tôi gầm lên một tiếng, tùy tay vẽ ra Phá Tự Quyết, chỉ thấy hồng mang chợt lóe, kim quang lập tức hóa đi, Phá Tự Quyết tiếp tục đánh ra, phanh một cái đánh vào trên người kẻ này, hắn ta la lên một tiếng bay ngược ra phía sau, trong miệng phun ra máu tươi, hồng mang Phá Tự Quyết chợt lóe trên người hắn rồi chậm rãi biến mất.

Bảy người còn lại nhìn trường hợp này, lập tức im tiếng, ai cũng không dám nói chuyện, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.

Tôi ngửa đầu xem kẻ này.

- Như thế nào? Không phục hả, không phục thì nhào lên cắn tiếp đi.

Người này lại không yếu thế, ngẩng đầu tê hô.

- Cậu có bản lĩnh thì giết hết tám người bọn tôi đi, giết thêm tám người nữa cũng không thấm vào đâu, chúng tôi không sợ chết, cũng không sợ cậu!

Hắn ta thốt ra lời này, tôi cậu giương lên, lại tức khắc nhớ tới một sự kiện, lập tức cười lạnh một tiếng, nói.

- Cậu không nói cái này, tôi thật đúng là thiếu chút nữa đã quên, ngày hôm qua là ai trong số tám người các người chạy đến trong trường học, ám sát tôi? Hừ, đáng tiếc tôi mạng lớn, để cho các cậu thất bại, chẳng qua, các cậu làm bị thương bạn của tôi, cái sổ nợ này tôi nhất định phải tính tới cùng.

Người nọ cũng cười lạnh nói.

- Như vậy thì thế nào, đệ tử Kim Đao môn chúng tôi, vốn chính là tám người một tổ, tình như huynh đệ, vô luận là ai đi ám sát cậu đều giống nhau, cậu muốn báo thù thì cứ việc tới, chúng tôi nếu có nhíu mày một chút nào, liền không phải là hảo hán của Kim Đao môn, cho dù bây giờ tôi còn không phải là đối thủ của cậu, nhưng chỉ cần cậu không giết tôi, thì một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tìm tới cậu để báo thù.

Người này cũng có đảm lược, tôi không khỏi liếc mắt nhìn người này nhiều hơn một chút, đây là người trẻ tuổi ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, cùng so sánh với những người khác, xem như tương đối trẻ tuổi, cậu ta trừng to hai mắt, thẳng tắp nhìn tôi, rất có tư thế một lời không hợp lập tức rút đao liều mạng.

Gia hỏa này cũng có tâm huyết, thoạt nhìn thì không giống người xấu, chỉ tiếc là theo sai người. Tôi nhìn cậu ta nói.

- Cậu tên là gì, tôi sẽ nhớ kỹ, về sau gặp cậu, tôi cho cậu ba lần cơ hội, nếu sau ba lần cậu không thể giết được tôi, như vậy thực xin lỗi, tôi muốn cậu nhận thua đầu hàng.

- Tôi kêu Đoạn Lôi, hậu nhân Đoạn gia đao ở Lan Châu, anh trai tôi kêu Đoạn Phong, mấy ngày hôm trước bị cậu giết chết ở gần Phúc Duyên Trai, cho nên, cậu cũng không cần giả mù sa mưa, tôi cũng không lãnh ân tình của cậu, chỉ cần cậu không giết tôi, một ngày nào đó tôi cũng sẽ giết cậu!

Cậu ta quát lớn, quả thật nếu xét theo chất giọng thì trong giọng nói không lộ ra chút nào nhút nhát, cũng hoàn toàn không sợ sinh tử, tôi vừa nghe trong tám người mà mấy ngày hôm trước bị tôi giết chết, cư nhiên có anh trai của cậu ta trong lòng có chút thẹn thùng, tuy rằng tám người kia cũng không phải là do tôi giết chết, nhưng bị tôi khống chế nên mới bị cây liễu yêu nuốt trọn trở thành phân bón, cho nên, cũng coi như là nguyên nhân vì tôi mà chết.

Tôi âm thầm khâm phục tôn kính sự gan dạ sáng suốt cùng cương trực của người này, gật đầu nói.

- Được, tôi cho cậu cơ hội này, Lan Châu Đoạn gia đao, Đoạn Lôi, tôi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thả cậu ba lần, cậu nhớ cho kỹ.

Cậu ta bỗng nhiên nhảy dựng lên, hét lớn.

- Được, nhưng tôi lại sẽ không tha cho cậu, lần sau gặp nhau, cậu phải cẩn thận.

Tôi hơi hơi mỉm cười.

- Tôi lúc nào cũng sẽ rửa cổ sạch sẽ chờ cậu khỏe lại rồi tới tìm đây.

Cậu ta hơi hơi hé miệng, còn muốn nói cái gì, lại nhất thời nghẹn lời, tôi chỉ vào mặt sau kia đoàn sương đen, hỏi.

- Nếu tôi cho cậu ba lần cơ hội giết tôi, chẳng biết có được đổi lấy một câu hỏi từ cậu hay không, hai người bạn của tôi đến cùng là đang ở nơi nào, bên trong đoàn sương đen kia lại là thứ gì?

Cậu ta ngẩn người, dường như có chút do dự, xoay người nhìn nhìn vài người khác, ưỡn ngực nói.

- Tốt, đại trượng phu quang minh lỗi lạc, tôi đây liền nói cho cậu, hai người bạn của cậu, bọn họ đang ở …

Cậu ta mới nói được tới nơi này, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, kim quang trên cánh tay chợt lóe chặn lại trước ngực, lại không biết bị thứ gì đâm trúng, chỉ nghe rắc một cái, cánh tay cậu ta rũ xuống, người cũng đã bay đi ra ngoài, giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, nhưng đầu bỗng nhiên vẹo sang một bên, bất động.

Tôi tức khắc giận dữ, này con mẹ nó lại là ai đang quấy rối tôi, đang muốn mắng to, trước mặt chợt lóe lên một bóng người, là Y Thắng xuất hiện ở nơi đó, cậu ta giống như người không có việc gì, từ từ nhìn Đoạn Lôi một cái, nói với tôi.

- Đừng sợ, chỉ là ngất xỉu mà thôi, tiểu tử này quá xúc động, ngoài miệng cũng không có giữ lời, tôi đánh ngất cậu ta, là đang giữ lại mạng sống cho cậu ta thôi.

- Chết tiệt.

Tôi cắn răng nói.

- Vừa rồi cậu đã cứu đi đám người Long lão đại, hiện tại còn dám trở về sao, rốt cuộc bạn của tôi ở nơi nào, nếu cậu ta không thể nói, thì cậu tới nói!

Y Thắng nhẹ giọng, cũng không trả lời tôi, lại hỏi ngược lại.

- Kỳ quái, khi nào thì tôi cứu bọn họ?

- Cậu còn không thừa nhận?

Tôi cả giận nói.

- Tôi cũng coi như đã đánh nhau với cậu vài lần, cậu nói dối trước mặt tôi như vậy thì rất hay sao, vừa rồi tôi thiếu chút nữa liền xử lý bọn họ, còn không phải là tại cậu giở trò cũ, tạo một cái hắc động rồi lôi bọn họ đi mất hay sao?

Y Thắng nhìn tôi, biểu tình bỗng nhiên trở nên thực phức tạp, cậu ta không vội vã đáp lời, mà là xoay người nhìn xem mấy người kia, âm thanh lạnh lùng nói.

- Mấy cái người kia, mau cút đi, thật là chướng mắt, đợi lát nữa cậu ta không giết các người, tôi sẽ bị ngứa tay.

Những sát thủ Kim Đao này đạo hạnh thấp kém, sớm biết rằng không phải đối thủ của chúng tôi, lúc này nghe được câu để cho bọn họ đi, không khác gì được lệnh ân xá, vội vàng xoay người liền đi, ngay cả Đoạn Lôi đang hôn mê nằm trên mặt đất cũng mặc kệ.

Tôi xem mà yên lặng lắc đầu, mệt cho Đoạn Lôi vừa rồi còn nói, Kim Đao môn tám người một tổ, tình như anh em, mà chỉ trong chớp mắt thì bảy người này cả anh em cũng dám bỏ lại.

Y Thắng cau mày, nhìn những người đó chạy đi ra ngoài, lúc này mới xoay người nhìn tôi, một chữ tự nói.

- Họ Hàn, cậu hãy nghe cho kỹ, Y Thắng tôi trước nay có một nói một, có hai nói hai, tôi nói không phải tôi cứu, thì không phải tôi cứu.

Biểu tình cậu ta rất là nghiêm túc, sắc mặt âm trầm, tôi không khỏi ngẩn ngơ, chẳng lẽ, vừa rồi thật sự không phải cậu ta cứu?

Nhưng nếu không phải cậu ta, vậy cái người vừa rồi cứu đi Long lão đại, rốt cuộc là ai?

 

0.15122 sec| 2435.75 kb